HỒI XƯA SAO NAY VẬY ĐÓ !!!
Ai thương mình thì mình thương y chang lại vậy – Khi tôi ghé mua ly nước dừa gần chợ An Tây mang theo uống trong hành trình kiếm tiền, chạy tới đường Vân Kiều uống thì phát hiện nước dừa bị hư. Hôm sau tôi lại ghé quán mua nữa, vì đây quá là quán quen tôi mới nói với cô bán : ” Hôm qua,trái dừa hư rồi, nước chua và nghe mùi…”
Rồi trả tiền rời đi… Nhưng mà cô gái kêu tui lợi nhứt định không nhận tiền vì hôm qua bán trái dừa hư…
Cuối cùng ,tôi xin cảm ơn và rời đi…
Từ đó tui trở thành mối mua nước dừa của cô ấy, nhứt định đi đâu xa khát cũng ráng về đó mua ủng hộ.
Bà bán vé số già Phú Tây An cũng vậy lần nào ghé tui cũng mua vài tấm cho bà mặc dù trước đó cô bán vé số thiệt đẹp mời 4,5 lần mà tui nhứt định không mua là không, (mặc dù tui cũng khoái gái đẹp lắm?) và cũng biết rằng dù có mua vé số ai rồi cũng chớt quớt thôi .
Có lần đi mua rau, bị vợ la anh sao cứ phải mua người đó bả bán mắc muốn chết ? Ờ tính tui nào giờ vậy, biết ai có tình có nghĩa mua mắc hơn một chút xíu hổng có sao, tui mua dùng tiền để cảm ơn họ vì người đó sống có nghĩa với chồng vợ, có hiếu với cha mẹ ,có sòng phẳng thiệt thà với tui….chớ không phải mua là vì thương hại…
Có vài bạn bè cười tui sao mầy dễ cho người ta lợi dụng quá, ừ cũng chịu thôi. Biết nói gì cho họ hiểu…mà thôi hiểu để làm gì?
Tui mua cái gì ,mặc cái gì cũng có chút tình cảm, cũng có chút lưu tâm cho người ta có lời một chút, vì họ kinh doanh,còn tui thì không, có nhiều cuốc xe hầu như miễn phí với người nghèo, nhưng ai có tiền láu cá thì 1k cũng không bớt…
Vậy đó… Tôi vẫn sống như Ngoại tui như Ba Má tui hồi xưa thôi…
Cảm ơn đã xem bài viết!